Sói và Dê
Một con Dê bị tụt phía sau đàn, bị con Sói theo đuổi sát. Dê quay lại, nói với Sói:
- Thưa ngài, tôi biết thân phận mình phải hiến dâng cho ngài. Nhưng để ngài thưởng thức món ăn đựơc ngon, ngài hãy thổi sáo và tôi múa nhảy cho mà xem.
Sói bắt đầu thổi sáo cho Dê nhảy quay cuồng. Lũ chó nhà nghe tiếng huyên náo bèn nhảy ra đuổi Sói.
Sói vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Dê:
- Ta chịu thua ngươi vì ta vốn anh hàng thịt lại giở trò làm nhạc công, nên bỏ lỡ mất thời cơ.
Thông minh, nhanh trí giúp mình
Hại người, ngu ngốc có ngày thiệt thân!
| |
Thỏ và Bò
Thỏ bị Chó rượt đến lúc không làm sao trốn đi đâu được nữa. Bỗng Thỏ thấy Bò già đang đứng gặm cỏ ven đường, Thỏ liền vừa chạy vừa kêu cứu trong khi Chó xồm cũng vừa xồ đến.
Bò bèn đứng chắn ngang đường, lớn giọng "phì, phì" một cách hung hăng khiến Chó sợ quá cụp đuôi bỏ chạy. | Xem tiếp |
Sư tử và Cáo
Cáo chưa bao giờ chạm trán Sư tử. Trong một lần đi kiếm mồi, nó chợt trông thấy Chúa tể sơn lâm. Cáo sợ hãi run lên bần bật.
Rồi nó lại gặp Sư tử. Nhưng lần gặp lần gặp lần thứ hai này đã sợ hơn lần đầu tiên nhiều.
Tới lần thứ ba, gặp Sư tử, Cáo đánh bạo lại gần, trò chuyện cởi mở với Chúa sơn lâm.
"Thần hồn nát thần tính", ấy đừng
Tiếp cận, khám phá: đâu phải dè chừng, hãi kinh!
| |
Thiên Nga
Thiên Nga và Ngỗng sống chung thành một bầy trong nhà phú ông. Ngỗng là để lấy thịt, Thiên Nga được nuôi để nghe hát. Một lần, chủ nhà đình bắt Ngỗng làm tiệc, song do trời tối nên tóm nhầm Thiên Nga, làm sao phân biệt nổi con nào với con nào. Thiên Nga sợ hãi cất tiếng hát bi ai, nhờ đó mà may mắn thoát chết.
Cất lời lên, dù hoàn cảnh thế nào
Nói kì được điều cần phải nói !
| |
Mưu trí Hồ Ly
Cọp rừng là loài quái ác, đi đến đâu muôn thú đều sợ. Một con Cọp rừng bắt được con Hồ Ly. Hồ Ly tinh khôn liền doạ:
- Nè, anh không được đụng đến tôi, Thượng đế cử tôi xuống khu rừng này để thống soái muôn loài. Anh chạm đến chân lông tôi là phạm thượng đấy! Nếu không tin lời tôi thì hai ta có thể làm thử nghiệm xem muôn thú sợ cái uy của tôi hay cái uy của anh thì biết. Chúng ra sẽ đi một vòng trong khu rừng, tôi đi trước, anh theo sau bảo vệ tôi thì anh sẽ rõ.
| Xem tiếp |
Chim Sơn Ca
Bụi trường xuân vừa ra hoa, Sơn Ca lập tức đoán ra ngay cái nguy cơ rình rập loài có lông vũ. Tập hợp các loài chim lại, nó lên tiếng thuyết phục chúng:
- Tốt hơn hết là nên hạ cây sồi có bụi trường xuân mọc trên đó. Nếu không làm nổi việc đó thì nên bay đến gặp loài người để cầu xin họ đừng dùng bụi trường xuân để săn chim.
| Xem tiếp |
Gấu, Sư tử và Cáo
Hươu non bị chết tươi vì ăn phải bã độc.
Sư tử và Gấu nhìn thấy xác Hươu liền tranh nhau miếng mồi. Hai con mãi đánh nhau nên không thấy Cáo cũng mò đến. Lợi dụng lúc Sư tử và Gấu không chú ý tới mình, Cáo tha Hươu vào bụi ăn một bữa no rồi ngấm độc ngã lăn ra chết.
Vật nhau một hồi, Sư tử và Gấu không thấy Hươu đâu nữa liền buông nhau đi tìm mới thấy Cáo chết vì thịt Hươu nhiễm độc. Sư tử và Gấu lúc đó mới bảo nhau rằng:
- Đáng đời cho con Cáo láu lỉnh và tham lam kia, nhờ nó mà hai ta khỏi chết.
Khôn ngoan tính chuyện riêng mình Lợi đâu chẳng thấy, thiệt thân đáng đời! | |
Chim ưng và Cáo
Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất. Nhưng có một lần, cáo đi kiếm mồi, chim ưng đang đói bay sà xuống bụi cây vồ lấy các con cáo con và cùng với các con chim ưng con của mình ăn thịt chúng.
Cáo về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và rất đau đớn: đau vì các con của mình đã chết không bằng đau vì không trả được thù, vì các con thú rừng không tài nào bắt được chim ưng. Nó chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thế cô thì có thể làm được gì hơn? | Xem tiếp |
Bác nông dân dạy con
Có một bác nông dân ốm nặng, sắp rời khỏi cõi đời. Bác muốn đem những bí quyết trồng trọt truyền lại cho các con. Song thấy chúng lười biếng nên bác nghĩ phải dùng mẹo mới dạy được.
Bác cho gọi các con trai đến bên giường dặn dò:
- Bố ốm nặng lắm, chắc sẽ không qua khỏi. Các con hãy cố gắng đào cho được hũ vàng bố cất giấu ở dưới vườn nho đấy! | Xem tiếp |
Con khỉ và ngư dân
Đang đu mình trên cây, Khỉ tình cờ nhìn thấy các ngư dân đang bắt cá ở sông. Nó liền chăm chú quan sát các thao tác của họ. Một lát sau, tốp ngư dân thu lưới, hò nhau đi ăn.
Khỉ ta vội vã tụt từ trên cây xuống, hăm hở tiến tới bắt chiếc họ đánh cá. Nhưng vừa nhấc lưới lên, thì loay hoay thế nào nó lại tự chụp lấy mình, thiếu chút nữa là chết đuối. Bấy giờ khỉ mới lầm bầm:
Cứ tưởng bắt cá dễ dàng lắm cơ chứ!
Chớ bắt chiếc việc còn xa lạ
Nông nổi – dễ bề rước vạ vào thân. | |
Lừa và Hải Cẩu
Một cái cây đẹp mọc ngay giữa đồng.
Bác Lừa ta chạy băng đồng, mải nhìn ngang nhìn ngửa nên đâm bổ vào, nẩy đom đóm mắt.
Lừa giận lắm, bác ta đến bờ sông, gọi Hải Cẩu:
- Hải Cẩu ơi ! Anh có biết giữa cánh đồng có một cái cây mọc không?
- Sao lại không biết! | Xem tiếp |
Quạ làm dáng
Quạ thấy con người hễ nghe chim khách trên cây thì vui mừng bèn nghĩ bụng:
- Ta cũng hót hay được như vậy!
Quạ bay hết nơi này đến nơi khác, đến nơi nào cũng đậu trên cây hồi lâu kêu quàng quạc, những mong mọi người sẽ thích thú. Nhưng ai cũng lấy gạch đá ném nó, lại còn khó chịu: | Xem tiếp |
Thần Dớt và con khỉ
Thần Dớt ban chiếu sẽ thưởng lớn cho đứa con đẹp nhất của tất cả các loài thú hoang tham dự cuộc thi tuyển do Ngài tổ chức.
Khỉ mẹ cũng hoan hỉ lên đường tới địa điểm Thần Dớt đã chọn. Nó đem theo đứa con xấu xí ,ma chê quỷ hờn, tham dự thi tuyển với tình yêu vô bờ của người mẹ. Khi Khỉ đưa đứa con ra cho muôn loài ngắm, tất cả đều cười phá lên vì thấy quá lố bịch.
Nhưng khỉ mẹ cứ một mực khăng khăng:
- Không cần biết Thần Dớt có ban thưởng cho con trai tôi hay không, nhưng có một điều mà tôi biết rõ: trong mắt người mẹ, Khỉ con là đứa con đáng yêu nhất, xinh xắn nhất, lanh lợi nhất!
Ngàn xưa cho đến ngàn sau Yêu con – Tình mẹ đứng đầu … yêu thương | |
Sói và sếu
Hôm đó, Sói vồ được con Hươu to. Nó vô cùng hỉ hả ăn thịt con mồi, thì bỗng nhiên bị hóc xương, không thể nào ăn được nữa.
Nó thấy trong cổ đau như xé, nên chạy ngược chạy xuôi, cố tìm cách giảm cơn đau. Gặp con thú nào nó cũng năn nỉ nhờ lấy giúp xương ra. Nó dỗ dành, ngon ngọt:
- Ta sẽ trả ơn hậu hĩnh cho kẻ lấy được cái xương trong cổ ta ra!
Làm gì có con thú nào dám giúp! Chỉ mình Sếu thấy thương hại, nên đồng ý thử xem sao. Sếu bảo Sói nằm nghiêng một bên, hã mõm thật to. Rồi Sếu thò cái mỏ dài ngoãng vào trong họng Sói, lay cho mẩu xương long dần, long dần. Cuối cùng, Sếu cũng lôi được mẩu xương hóc trong họng Sói ra.
Sếu nhẹ nhàng nhắc:
- Xin ông hãy thưởng hậu cho tôi, đúng như lời hứa!
Sói nhăn nhở cười trừ:
- Hãy tự hài lòng đi! Mi đã cho đầu vào miệng Sói, mà lại rút ra được an toàn, thì đó chẳng phải là phần thưởng lớn rồi hay sao!
Vô cùng hậm hực, Sếu đành lủi bước đi…!
Mạng sống mình – dễ dàng đánh đổi! Phần thưởng nào… hậu hĩnh vậy ha? | |
|
|