Lễ cưới hàng mấy trăm, phải đi vay nợ, vay lãi. Cưới xong, cầm cố cả ruộng vườn, kéo cày trả nợ. Đám ma làm linh đình, ăn uống hai ba ngày bên cạnh quan tài chưa ra đồng. Lễ mừng thọ ông bà cha mẹ lên lão, hình thức phô trương, tiệc tùng cỗ bàn ê hề, dù thực sự ngày thường , các cụ đâu có được chăm nom tử tế, nhưng đến ngày này, lại cố tình làm ra vẻ hiếu thảo để che mắt thế gian. Đang yên lành, cũng đào mộ lên xây lại, nào đá rửa, đá ốp, nào thuê thợ ở tỉnh về, nào mở tiệc làm cỗ… khiến nhiều nghĩa trang thành một khu vực cao thấp, xanh đỏ tím vàng, hai cấp, ba cấp, cái mộ như cái lăng…mặc cho bồ thóc trong buồng đã vơi, ngày ba tháng tám sắp tới chưa biết trông vào đâu.
Người được mời, là chúng ta đây, thật khó xử, khó nghĩ, phân vân… mỗi khi nhận được cái thiếp hay lời mời trong những “tức nhau tiếng gáy” đó. Không đi không được. Nhưng đi tay không cũng không được. Thế là vèo bay cả tháng lương hưu sau khi nhận được, dăm ba cái thiếp đó trong một tháng.
Xưa nay, chẳng ai khen người đua đòi, khoe khoang hợm hĩnh. Càng không khen à có tí chức quyền, cố bày vẽ để thu lợi trong những công việc đó.
“Liệu cơm gắp mắm” mới là thức thời, là người có bản lĩnh. Con gái nông thôn lấy chồng, việc gì phải lên tỉnh thuê váy ba bốn tầng mà quét le đường làng toàn rơm rạ?
Lễ sinh nhật là ngày vui của gia đình, sao lại cứ phải mời cả những người sơ sơ mới gặp nhau, thậm chí không quen nhau…
Không ai đánh giá người khác chỉ qua một bữa cỗ, mà phải xem hàng ngày người đó sống thế nào với ông bà cha mẹ, xóm giếng làng nước… “tức nhau tiếng gáy” không phải lối… chỉ mua lấy tiếng cười, tiếng chê mà thôi.
schoolnet
|