Ông Lưu-Khoan không đổi sắc mặt, từ -từ nói rằng: “Mày có bỏng tay không?”
Ôi! tay người ta bỏng thì đau-đớn nhiều, áo quí mà hoen bẩn là việc nhỏ. Ông Lưu-Khoan biết quên cái áo bị bẩn của mình, mà chỉ nghĩ đến tay bỏng của ngời đầy-tớ, thật là một người có đại-độ, biết thương kẻ dưới.
Giải nghĩa. – Chỉnh-tề = ngay-ngắn, đứng–đắn. – Thị-tì = đầy tớ gái. – Không đổi sắc mặt = ý nói không có giận-dữ chút nào. – Hoen = giọt mỡ, giọt cháo rơi vào vải, lụa, làm cho mất màu đi. Có nơi gọi là quen. – Đại-độ = bụng rộng rãi, biết dong-thứ người ta.
Bài tập Học tiếng. - Đi chầu, - đánh đổ, - vuốt, - bỏng, - dong.
Đặt câu. – Tìm những tiếng trong bài mà đặt vào những câu sau này: Biết…kẻ dưới, mới là lượng trên. – Đời trước, sáng nào các quan cũng phai…..vua. – Thằng kia bưng mâm cơm , lỡ tay ……cả. - Nó đánh đổ cháo ra áo, phải đem…..đi. - Nó nghịch lửa………tay.
Ta nên biết thương kẻ tôi tớ
School@net (Theo Quốc-Văn Giáo-Khoa Thư)
|