Cô bán hàng há hốc miệng nhìn chúng tôi. Ba tôi tiếp tục: - Cô thấy đấy, bình thường tôi chỉ cho chúng ăn cỏ và hạt thôi… Các con, đã chọn chưa?
Jean-A nói:
- Cô cho cháu một chiếc bánh Paris-Brest. À không, cháu xin lỗi, một chiếc baba. Cô bán hàng nói: - Cô hết bánh baba rồi. Jean-C: - Cháu ăn bánh mứt nhân dâu tây. - Không, e…em chứ! - Jean-E hấp tấp! Jean-C: - Thôi nào, đừng có bắt chước anh. Lúc nào mày cũng giống anh thế. - Em nhình thấy trước chớ! - Jean-E hét lên.
Ba liền cho cả lũ ăn bợp tai. Jean-E khóc tru tréo lên. Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn chúng tôi. Cô bán hàng bắt đầu hết kiên nhẫn. Phía sau chúng tôi, có người nói thầm:
- Đúng là đám bậu sậu! Thế là ba tôi cũng hết kiên nhẫn luôn: - Các con, ăn gì thì nói mau kẻo lại rách việc bây giờ. Jean-C gạt nước mắt nói: - Thôi được, con ăn bánh baba. - Không còn baba nữa mà! - Cô bán hàng nói. - Vậy cho cháu bánh mứt nhân chanh trứng vậy. - Cô rất tiếc. - Cô bán hàng vừa nói vừa chỉ vào Jean-D. - Cô phải dành cái cuối cùng cho chàng trai này rồi. - Thôi, không sao ạ. - Jean-C nói vẻ triết học. - Đành cho cháu một chiếc baba vậy.
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean.)
|