Hắn nói: - Tiến hành đi! Đứa nào chống đối tao xử liền! Buổi tối khi ba đi làm về, chúng tôi đều đã sẵn sàng. Tôi nói: - Anh đi trước đi vì anh khỏe nhất mà. Hắn nói: - Đi cùng nhau, nếu không thì thôi! Đây là chiến thuật. Jean-E khóc tru tréo: - Không, em trước cơ, em trước cơ! Jean-C nói: - Chúng ta sẽ chết cả nút thôi! Jean-D nói: - Là lỗi của anh đấy! Jean-A nói: - Tao biết ngay mà. Chúng mày lại bẹp gí như gián. Đúng là đồ hèn nhát. Sau đó ba gọi chúng tôi ra dọn bàn ăn. Jean-A nói: - Bố mẹ không biết đâu. Đứa bé đi trước. Đứa lớn đi sau. Jean-D hỏi: - Tại sao lại là chúng em? - Làm theo đi! Đây là mệnh lệnh. – Jean-A đáp. Khi đi vào phòng khách, chúng tôi không được tự hào cho lắm, trừ Jean-E vì nó không biết đọc và chính nó là người cầm tấm biển. Ba mẹ tôi tròn xoe mắt, hỏi: - Có chuyện gì thế? Jean-E líu lo! - Là cuộc bỉu tình, anh Jean-A nói thế ạ. Ba tôi ngạc nhiên hỏi: - Cuộc biểu tình hả? Về vấn đề gì? Jean-A giương tấm biển lên. Đó là một tấm bìa cũ. Jean-A là người nghĩ ra khẩu hiệu, còn Jean-C lấy bút dạ để viết, chữ nó thật to: CHÁN QUÁ! … - Chán quá hả? – Ba tôi hỏi lại. Jean-A nói: - Vâng ạ! Chúng con nhất trí đình công. Tôi nghĩ có khi ba cắn vỡ tẩu thuốc mất. Ba bắt đầu ho rũ rượi, ho nhiều đến mức mẹ tôi phải đập nhẹ vào lưng ba. Ba tôi vừa thở vừa nói: - Thôi được! Đây là cuộc đình công. Các con có yêu sách gì? Jean-D nói: - Không phải là con ạ. Là do anh Jean-A ép chúng con. Ba nói: - Nào, phải theo trình tự chứ. Ai là đại diện đây? - Con ạ! – Jean-A nói và lôi từ trong túi quần ra một tờ danh sách. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra không hào hứng với vai trò của một thủ lĩnh. Ba đặt chéo hai tay trên đầu gối và nói: - Chúng tôi nghe bạn nói đây. Jean-A lập cập: - Con… dạ… tôi thay mặt cho các đồng chí trong đội đấu tranh ạ. Jean-E vội vã xen ngang: - Chính là chúng con đấy ạ. Jean-A bắt đầu đọc tờ trình: - Thứ nhất là: Chúng con quá chán vì không có tivi. Ngay cả nhà Stephane Le Bihan cũng có một chiếc và không ai trong lớp là… Jean-C lúc nào cũng tỏ ra là rất thực tế. - Tivi để làm gì? Đang đình công làm gì có điện. Jean-A đọc tiếp: - Thứ hai là: Chúng con muốn có thêm tiền tiêu vặt nhưng chúng con sẽ không chịu đàm phán với mức tăng dưới mười phần trăm… Thứ ba là, chúng con quá chán vì nhóm lớn luôn luôn phải rửa bát… Jean-C cãi lại: - Chúng ta đã nói là không viết câu đó mà! Tôi nói: - Dĩ nhiên rồi vì mày ở nhóm giữa nên không phải rửa bát. - Không còn yêu cầu gì khác à? – Ba tôi hỏi. Jean-A đọc lướt lại bản tờ trình rồi nói: - Dạ, không ạ! Jean-D nói vội: - Còn chứ. Chúng con cũng muốn có thêm kẹo và một gói thức ăn cho con lợn Ấn Độ. Jean-A nói: - Điều này không được ghi trong cương lĩnh. Tôi cũng cố ăn theo: - Chúng con muốn có một con chó nữa. Jean-D: - Và được ngủ ở giường tầng trên. Jean-E: - Và được nghe đọc truyện trước khi đi ngủ! Jean-A: - Chúng ta phải kiên trì chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Ba gỡ cặp kính xuống rồi nói: - Rất tốt. Còn yêu sách nào nữa không? Chúng tôi nhìn nhau nhưng chẳng ra thêm được ý tưởng nào nữa. Ba gật gật đầu rồi nói: - Rất tốt. Tôi rất tôn trọng phong trào của các bạn. Jean-A hứng khởi: - Ba đồng ý mua tivi chứ? Ba nói: - Ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện này. Còn bây giờ hãy nghe tôi nói đây: Những ai không chịu lên giường đi ngủ trong nửa phút nữa sẽ có quyền được hưởng trận roi vào mông đáng nhớ nhất trong lịch sử công đoàn. Tôi nói mọi người nghe rõ chưa? …
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean)
|