Tôi khoái tất cả các loại truyện. Tất nhiên đó là các loại truyện dành cho con trai, ví dụ như bộ truyện “Câu lạc bộ năm người”, “Bộ tộc bảy người”, “Nhà Michel”, “Nhà Langelot”, “Nhà Jacques Rosy” và “Dấu hiệu trên đường”. Ngoài ra tôi cũng rất thích đọc những cuộc điều tra của Alice Roy, của chị em nhà Parker và của Ma nữ - Jean-A cười sằng sặc khi thấy tôi đọc truyện này. Hắn nói: - Ngố quá đi mất! Toàn loại dành cho con gái! Hắn thật may mắn vì cứ mỗi cuối buổi chiều thứ năm hắn lại được đi xem phim Zorro ở nhà Stephane Le Bihan. Stephane Le Bihan là bạn nối khố của Jean-A. Có thể do nhà hắn có tivi và do hắn ở cùng khu với chúng tôi. Hai tên đó thường trao đổi cho nhau nào là các con tem, hình các cầu thủ bóng đá và những chiếc móc chìa khóa. Khi Jean-A từ nhà Stephane Le Bihan về, tay hắn ôm khư khư chiếc hộp bí mật, hắn cười khoái chí: - Ha, ha. Thằng ngố ấy, tao lại lừa nó một vố rồi. Vì Jean-A là con trưởng nên ba đã cho hắn cả một bộ sưu tập tem về các nhân vật nổi tiếng. Bên trong chỉ có những con tem bé tí tẹo, đã ố vàng với hình các chân dung của các hoàng hậu thời xa lắc xa lơ và có những cái tên chẳng giống ai: Republic Magyar, Czekozlozakia, Belouhistan… Jean-A có tính nết gàn dở. Hắn dùng chiếc kẹp để điều khiển những con tem rồi sắp xếp chúng theo từng loại phỏng theo catalô Thiaude3 mà năm nào ba tôi cũng mua cho hắn. Trên bàn học của hắn lúc nào cũng có một bát đựng nước hồ loãng để hắn nhúng mép chiếc phong bì vào. Cuối mỗi ngày, con tem bong ra, hắn đặt con tem vào giữa hai tờ giấy thấm để sấy khô. Hắn đe dọa: - Đứa nào đầu tiên chạm vào bộ sưu tập của tao, đứa đó sẽ bị tội chết. Một hôm, để làm hắn ngạc nhiên, tôi đã đổi một trong những con tem cổ đã cũ nát, có mệnh giá sáu xu thành những con tem đồ sộ mà Francois Archampaut có. Những con tem quá khủng, màu sắc còn sặc sỡ, mới tinh in hình tất cả các kỳ thi đấu của Thế vận hội mùa đông. Tôi nghĩ thế nào Jean-A cũng lăn ra ốm. Vừa mở tập album ra, người hắn trở nên trắng bệch, xanh lét rồi đỏ tía. Hắn túm chiếc cổ áo lắc đi lắc lại: - Ối giời ơi… Cứu tôi với! Tôi không thở được! Tôi chết mất! Buổi tối hôm đó, tôi bị đem ra hành hình. Ba tôi gào lên: - Kích thước của con tem không làm nên giá trị của con tem! Mà đó là sự quý hiếm của nó. Cái trò mà con gọi là đùa tí cho vui đáng giá cả gia sản của các nhà sưu tập đấy. Thế là ba phải nhấc máy điện thoại, giải thích tất cả với ông Archampaut. Ba tôi nói rằng chuyện này thật là dại dột, thôi thì con dại cái mang, rằng ba tôi sẽ đích thân đến nhà ông Archampaut để xin lại con tem khi nào thích hợp, sẽ nhất định không làm phiền đến ông ấy, và nhất là… Làm sao tôi biết được mỗi chiếc tem hình chữ nhật rách nham nhở ấy lại đắt gấp 10 lần so với cả bộ sưu tập thế vận hội hoành tráng như vậy? Từ đó trở đi, Jean-A gọi Francois Archampaut là “kẻ bịp tem” và bố tôi cũng không thèm chào bố nó khi hai người gặp nhau vào thứ bảy hàng tuần, khi tan trường.
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean)
|