Bước vào bên trong, mùi thuốc khử trùng clo và mùi tất xộc lên. Tiếng của thầy dạy bơi vọng lại, tiếng giày bơi của thầy đập vào nước. Hai đứa chui vào một buồng thay quần áo để tiết kiệm thời gian, sau đó chúng tôi giả bộ như đã tắm vòi hoa sen xong vì nước rất lạnh.
Jean-A biết bơi nên tinh tướng biểu diễn màn bơi kiểu châu Phi, cổ chân hắn đeo chiếc dây nhựa treo chìa khóa tủ quần áo khô. Hắn gào lên: - Giống ở Nam cực quá! Nước đóng băng, âm 120 độ! Người nào muốn sống sót phải móc móng vuốt vào các tảng băng! Tranh thủ lúc ba không nhìn, thầy dạy bơi bạt tai cho hắn một cái rồi bắt chúng tôi xếp hàng trên bờ. - Nào, đàn tôm, sợ hả? Rồi các em sẽ thấy. Khởi động đi! Không ai được trốn tránh nhiệm vụ! Thầy sẽ để mắt đến từng em đấy! Thầy dạy bơi có tên là Michel. Ba tôi tỏ ra rất kính cẩn người này, có thể là do những khối cơ bắp cuồn cuộn nổi cộm dưới áo mà chúng tôi nhìn thấy. Thầy mặc chiếc áo may ô ngắn tí tẹo, đôi giày bơi bằng nhựa vàng và mái tóc húi của mọc lởm chởm đến tận lông mày. - Thả lỏng! Hít thở!... Thả lỏng…! - Thầy hô to, một tay đặt trên hông, tay kia bám vào cây sào bằng kim loại. - Ê, cậu bé béo bự! Gấp gối như thế này cơ mà, thấy chưa? Cậu bé béo bự đó chính là tôi. Tôi rất ghét mặc áo may ô đi bơi bởi vì bụng tôi béo tròn. Còn Jean-C lại gầy nhom nên nó luôn được gọi lên tập mẫu. Nhưng kẻ gặp may hơn cả là Jean-D. Vì nó mới chỉ có bốn tuổi nên được học bơi trong bể bơi nhỏ với cô Isabella. Cô Isabella rất nhẹ nhàng với hai bím tóc vàng tết hai bên và chiếc áo may ô Olympique. Cô gọi là Jean-D là “con vịt của cô”. Cô vừa là chủ của một câu lạc bộ nhỏ lại vừa đoạt hàng đống huy chương trong những giải vô địch nước Pháp. Trong khi đó thầy Michel của chúng tôi chẳng đoạt được giải gì. Có lẽ là do nửa trên của thầy quá cơ bắp nên khó cử động cánh tay. Giảng giải được năm phút, thầy trèo lên ván nhảy và thực hiện những cú nhào lộn. Chúng tôi nghe thấy tiếng ván rung lên bần bật, sau đó một tiếng “ùm”. Thấy cô Isabella không thèm nhìn, thầy lại trèo lên ván nhảy, lại thực hiện những cú nhảy mỗi lúc một phức tạp với vẻ rất thư thái của một anh chàng làm động tác đó thường xuyên như cơm bữa. Trong khi đó, chúng tôi đang ôm ván tập bơi. Mỗi khi thò đầu lên khỏi mặt nước, tôi lại thấy thầy Michel lửng lơ trên không trung trông như bức tượng sống. Nực cười nhất có lần thầy ấy cố gắng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của mình giữa lúc đang thực hiện cú nhào lộn như cá chép… Thế là thầy mất thăng bằng, rơi bẹp xuống nước khiến cả nửa bể nước bắn lên và vang lên tiếng ùm như sấm rền. Jean-A cười lăn lộn trên bậc thang. Thầy Michel ngoi lên khỏi nước, mặt đỏ lừ và bắt chúng tôi bơi thêm năm vòng vì cái tội dám cười nhạo thầy khi thầy gặp nạn.
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean)
|