- Nào, hít thở! Hãy hít thở không khí trong lành. Chúng tôi ở trong hai phòng thông nhau: một phòng có bốn giường dành cho bốn anh em chúng tôi và một phòng dành cho ba mẹ và nhóc Jean-E, căn phòng này hướng ra bãi tuyết trắng toát.
Trong khi mẹ tôi mải miết dọn dẹp hành lí thì ba tôi quyết định: - Nào, các chàng trai, chúng ta sẽ đi thi nặn người tuyết! Hai phút nữa tất cả có mặt ở dưới kia nhé… Ngày xưa, khi còn trẻ, ba tôi làm đội trưởng trong các trại hè. Ba rất thích gọi chúng tôi là các chàng trai, thích tổ chức các hoạt động và thổi còi để mọi người thi chạy.
Chúng tôi vừa chạy xuống cầu thang vừa hú lên. Mẹ tôi nhắc nhở: - Mặc áo ấm vào, trời lạnh lắm đấy! Cả lũ tản mát ra khắp bãi tuyết, lăn lộn trong tuyết. Lúc đó tuyết đã dày lên tới mắt cá chân. Ba tôi cũng vui đùa hết mình. Chính ba là người khởi xướng trò ném tuyết, ba ném viên tuyết đầu tiên để rồi ngay sau đó diễn ra cuộc chiến: Jean-A và tôi về một phe, còn lại ba đứa em về một phe. Những chiếc bao tay nhồi bông thật ấm áp mà chúng tôi mượn của nhà Fougasse đã bị ngấm nước, các ngón tay chúng tôi lạnh cứng như băng, tuyết rơi cả vào cổ, nhưng cuộc chơi thật thú vị.
Chơi được một lúc, Jean-D vừa khóc vừa lấy tay che mắt, mách Jean-C cố tình cho đá vào trong tuyết để ném nó, vì vậy ba nói: - Thôi, nín đi. Bây giờ chúng ta sẽ cùng làm một người tuyết khổng lồ nhất từ trước đến nay. Nào các con, vào cuộc thôi! Jean-A có vẻ không hào hứng: - Người tuyết ư? Ngay bây giờ? Bao giờ chúng con mới được về xem tivi? Ba là người chỉ đạo công trình. Jean-D và Jean-E đi tìm cành cây để làm cánh tay, còn chúng tôi đi tìm những viên tuyết to nhất để làm thân người, viên nào nhỏ hơn thì để làm đầu. Những viên tuyết to đến mức chúng tôi phải dùng con lăn để chuyển chúng về. Mẹ tôi đứng trên ban công, say sưa nhìn ngắm chúng tôi và chụp ảnh lia lịa. - Nào, hò dô ta nào! - Ba tôi khích lệ. Ba có vẻ rất tự hào với tiểu đội của mình. Tuyết phủ đầy đầu ba. Khi ba đang giúp chúng tôi lăn viên tuyết khổng lồ nhất thì chúng tôi phát hiện ra một thứ…
- Cái gì thế nhỉ? - Ba tôi thì thầm và đưa đôi găng tay lên ngửi ngửi. Chúng tôi nhìn quanh một lượt: găng tay, bộ quần áo trượt tuyết. Trên tất cả những chỗ mà tuyết chạm vào đều để lại những vệt màu vàng vàng. - Khỉ thật! - Ba làu bàu và hướng ánh mắt đầy thất vọng về phía mẹ tôi trên ban công đang chụp ảnh - Phân chó! Thôi đúng rồi, trong khi lăn những viên tuyết về để làm người tuyết, chúng tôi đã dính phải những khối mìn bị chôn vùi trong tuyết. Ngay lập tức, chẳng ai còn hứng thú chơi nữa. Tất cả đều trở về khách sạn, đầu cúi gằm, tay bịt mũi.
Mẹ tôi là người tức giận nhất, kể lể nào là đống quần áo của nhà Fougasse hãy còn mới nguyên, rằng phải nể lắm họ mới cho nhà mình mượn, rằng từ nay trở đi họ sẽ chẳng bao giờ… Ba tôi muốn pha trò nhưng ngay lập tức hiểu ra giờ không phải lúc.
Chúng tôi lặng lẽ thay quần áo, chỉ mặc bộ quần áo bên trong mỏng tang, còn mẹ đi giặt tất cả đống quần áo đó trong chiếc bồn rửa mặt bé xíu trong phòng. Ba tôi cố gắng làm lành. - Này, núi non ở đây tuyệt thật… Mẹ tôi lườm ba một cái khiến ba tôi im bặt, giả bộ đưa mắt ngắm nhìn những đỉnh núi phủ đầy tuyết xa xa. Khi xong việc, mẹ tôi lại càu nhàu tiếp: - Bây giờ phải chờ cho quần áo khô đã. Không găng tay, không quần áo ấm. Rõ là hay hớm nhỉ! Đúng là một ngày đen đủi!
Jean-A nói: - Không sao ạ. Chúng con xuống xem tivi nhé?
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean)
|